Tip:
Highlight text to annotate it
X
Sync by FlowerCity - vnbits.org
Lee Sung Jae
Kim Ji Hoon
Park Hyun Jin
Kim Ki Yeon
Produced by Kang Sung Wook(PGK)
Written and directed by Ju Kyung Joong
Natali
Ồ, là bà à?
Vâng.
- Tôi sẽ báo sau. - Vâng, nhớ gọi nhé.
- Về an toàn nhé. - Vâng.
- Mr. Han. - Xin chúc mừng.
Cám ơn. Xin ông chiếu cố trong bài review. Mr Han, về an toàn nhé.
Thật là thành công ngoài mong đợi.
Mọi thứ đều có người mua. Trừ bức tượng Natali.
Hôm nay anh thật tuyệt.
Ồ, lại là anh ta.
Anh ta nói là học trò cũ của anh. Khóa năm '97.
Em nói nếu muốn gặp anh thì nên ghé qua đây.
- Có nên nói anh ta đến không? - Cứ thế đi.
Anh sẽ bán Natali à?
Các nhà báo cứ thắc mắc ai là nguyên mẫu của Natali.
Chào cô. Tôi là Jang Min Woo.
Chào anh.
Tôi đến gặp giáo sư Hwang. Ông ấy có đây không?
Chuyện này là sao?
Tôi có nói với cô là tôi sẽ mua bức tượng Natali.
Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ chuyện đó sẽ không xày ra đâu.
Tại sao?
Sao anh lại muốn mua?
- Tôi có bí mật riêng. - Bí mật gì?
Buổi triển lãm kết thúc rồi.
- Ông là giáo sư Hwang Jun-hyuk? - Vâng.
Chào ông. Tôi là Jang Min-woo.
Tôi rất ngưỡng mộ các tác phẩm của ông. Chờ đã.
Cho phép tôi viết bài review các tác phẩm của ông nhé?
Anh muốn viết về các tác phẩm của tôi à?
Tôi đâu biết anh là ai.
Chờ đã. Giáo sư,
Tôi từng là học trò của ông. Trong trường mỹ thuật, khóa năm '97
Natali.
Tôi muốn tìm hiểu về Natali.
Đừng có động vào.
Anh muồn biết điều gì về Natali?
Tôi thấy cái "thần" của nó.
Như là một cô gái thật.
Và như đang chờ ai đó.
Anh là ai?
Nói cho tôi biết đi.
Ai là Natali?
Anh đang hỏi về sự khác nhau giữa nghệ thuật và đời thực à?
Tôi muốn biết ai là nguyên mẫu thật của Natali.
Này, nghệ thuật và người mẫu đâu có liên quan gì ở đây.
Ông muốn nói là Natali tự sinh ra à?
Tôi không biết bài review của anh sẽ nói về chủ đề gì.
Chủ đề của tôi là về Natali.
Uống trà cái đã.
Mời.
Đừng có cố mà viết về các tác phẩm của tôi.
Ta đâu cần phải xin phép ai để viết về nghệ thuật.
Jang Min-woo, hay Jung Min-woo. Dù tên anh là gì đi nữa.
Tên tôi là Jang Min-woo.
Mr. Jang à, anh phê phán tác phẩm người khác để kiếm sống.
Vậy thì, anh muốn tôi cung cấp thứ gì để anh nói phét đây?
Người như các anh không có chỗ đứng trong thế giới nghệ thuật này.
Hãy ngừng đe dọa người khác, và làm gì đó sáng tạo hơn đi.
Tôi đồng ý với ông, nhưng
ai sẽ viết về các tác phẩm đó đây?
Nếu không có người như tôi, các tảng đá đó...
Anh mới nói đá à?
Không, ý tôi là các tác phẩm của ông
chỉ có giá trị về cân nặng còn ngoài ra đâu có gì khác.
Đừng ngạc nhiên. Đây chỉ toàn là mấy tảng đá, như anh vừa nói.
Trong mắt anh,nó giống cái gì? Rùa hay voi?
Anh có biết nhà điêu khắc khác thợ xẻ đá thế nào không?
Nếu là cắt đá theo ý tưởng, thì đó là nhà điêu khắc.
Còn thợ xẻ đá thì công việc là cắt đá mà chẳng cần nghệ thuật gì.
Vậy còn người khắc chữ trên mộ bia cụ tổ anh thì sao?
Là nhà điêu khắc hay thợ xẻ?
À.
Anh có biết nghệ thuật là gì không?
Anh có thấy cái tự nhiên trong mỗi vật thể không?
Không.
Nhưng thưa Giáo sư, tôi nghĩ ông cũng đâu thông suốt về bản chất tự nhiên của phụ nữ.
À. Anh đang nói về quản lý Park à?
Sao nào? Cô ta phê phán tôi à?
Ông có sợ bị người khác phê phán không?
Không. Cô ấy nói cái gì thì cũng đâu có quan trọng đối với tôi.
Tại sao?
Vì cô ấy yêu tôi.
À.
Anh biết gì về mối quan hệ giữa tôi và quản lý Park?
Nếu cô ấy yêu ông, cô ấy sẽ không gọi ông như thể một gã lập dị.
Chàng trai à. Có thi sỹ từng nói rằng
tình yêu là khốn khổ.
Anh có muốn ngủ với cô ta không?
Thế giới gồm 2 phần: đàn ông và đàn bà.
như là âm và dương.
Cô ấy yêu các tác phẩm của tôi trước, rồi thì có tiếp xúc thể xác với tôi nhưng.
Tôi chợt biết khi một lần làm tình với cô ấy.
Cô ấy tức vì không thể hoàn toàn chiếm hữu tôi.
Cô ấy biết tôi có hình bóng một người đàn bà khác trong trái tim.
Một gã điêu khắc nổi tiếng, nhưng gàn dở
và một quản lý cần các tác phẩm của hắn.
Cô ấy có thể đã vờ cực khoái.
Yeah?
Dù sao thì, cô ta quên mọi chuyện khi đang làm tình.
Nhưng sau khi xong xuôi, cô ấy lại giận dữ trở lại.
Ông chỉ làm tình với một phụ nữ thôi sao?
Nói đi.
Tôi tò mò quá.
Anh lấy vợ chưa?
Chắc rồi. Anh chắc phải yêu vợ lắm.
Sao ông biết?
Anh không thể lừa dối. Không phải loại người đó.
Thôi đi. Ông nghĩ tôi điên chắc?
Không. Anh trông quá nghiêm túc.
Thật là, sự chân thành tội nghiệp.
Đâu phải ai cũng
lang chạ như ông.
Thôi nào! Đó là đặc ân của đất nước này.
Nhà nghỉ nhiều hơn nhà thờ mà.
Anh có biết chủ nhà nghỉ kiếm sống như thế nào không?
Vâng, anh yêu.
Em đang ở cơ quan.
Hả? Chỉ nhức đầu tí thôi.
Em phải đi họp đây. Gọi anh sau nhé.
Người đàn bà tiễn chồng đi làm vào buổi sáng như thường lệ.
Anh có bao giờ làm tình với phụ nữ lúc 11 giờ trưa ở nơi nhìn ra một dòng sông chưa?
Anh tin vào chế độ một chồng một vợ à?
Cái anh nhìn thấy chưa hẳn là sự thật.
Thế giới đang trở thành nơi lang chạ.
Tội gian dâm chỉ là một từ thuộc thể quá khứ.
Vợ anh có luôn ở nhà như cô \ta nói không?
Hay cô ta đang trên giường với thằng khác? Anh có muốn biết sự thật không?
Làm ơn đừng có gán chuyện của ông cho mọi người khác.
Còn rất nhiều người trên thế giới này sống với tình yêu và tin tưởng.
Tại sao vẫn còn có ông vua với 3000 thê thiếp?
Ông muốn làm vua à?
Tôi chỉ là một nhà điêu khắc.
Mười năm trước, sau buổi triển lãm cuối cùng.
Không phải ông đã tuyên bố không sáng tác hay trưng bày bất cứ tác phẩm nào nữa sao?
Tôi có nói thế thật.
Cái gì đã làm ông đổi ý?
Anh đâu cần phải hiểu cái gì trong đầu một nghệ sỹ gàn.
Vậy lý do gì ông lại cho trưng bày
tác phẩm 10 năm trước, bức tượng Natali?
Đó là kế hoạch marketing của phòng trưng bày. Và họ đã làm vậy.
Tôi biết có người sẵn sàng mua Natali với giá cao nhất.
- Tôi không bán. - Tại sao?
Chỉ là không muốn bán.
tôi sẽ mua.
Tôi nghĩ anh không đủ tiền đâu.
Vâng, tôi biết giá chứ. Kan Yakumari có giá $10,000.
149 Sitalie giá $20,000. Kali was $30,000.
Gauri, the goddess that nurtures all Iands có giát $50,000.
Ồ, ấn tượng đấy.
Anh thông minh hơn quản lý Park.
vậy thì, ông sẽ bán Natalie giá bao nhiêu?
Đây đâu phải tiệm tạp hóa mà anh muốn mua gì cũng được.
Đúng vậy, tôi hiểu giá trị các tác phẩm của ông. Tôi sẽ trả rất cao.
- Anh có đủ tiền không? - Có đủ.
Tôi nghĩ anh quá trẻ để có đủ tiền cho việc mua bán này.
Anh được hưởng gia tài à?
Chỉ cần nói tôi cái giá.
Không định giá được. Nó là vô giá.
Còn các tác phẩm khác lại có thể sao?
Tôi cũng thấy bất công cho chúng.
Dù sao thì, tôi sẽ không bán Natali.
Có một câu chuyện đặc biệt phía sau bức tượng Natali.
Thôi được.
Thật khó nói chuyện với một nghệ sỹ gàn.
Cám ơn ông đã dành thời gian cho tôi.
Anh kia!
Tại sao anh quá chú tâm vào Natali như thế?
Anh đâu phải tới đây để viết bài phải không?
Anh biết Natali à?
Nói đi! Anh biết ai là Natali chứ? Hả?
Trước khi tôi trả lời,
nói tôi biết ông nghĩ ai là Natali.
Tôi biết Natali là ai.
Natali là tôi. là tôi, Hyo-rim Park.
Quản lý Park,
cô thật sự nghĩ vậy à?
Không bao giờ.
Vậy thì,
anh chơi tôi để làm cái cục sắt này à?
Khốn nạn thật.
Anh đang ôm người đàn bà tôi yêu.
tôi từng muốn làm ra người đàn bà đẹp nhất.
Em xong rồi.
Quản lý Park cũng là một phần trong cảm hứng của tôi.
Nhưng không cái gì, không ai có thể thật sự giúp tôi.
Hoặc vô dụng hoặc chỉ là sự bắt chước vụng về.
Kéo dài cả tháng trời. Tôi chẳng sáng tác được gì cả.
Những chuyển động cơ thể hòa với sự quyến rũ trần tục.
Từ lúc ấy, cô ấy đã thống trị cuộc đời tôi.
Cho tới bây giờ, trong nhiều tác phẩm khác nhau, cả điêu khắc lẫn kiến trúc,
với nhiều cách khác nhau.
Ngay cả kim tự tháp Ai cập
cũng sử dụng tỷ lệ vàng này.
Đặc biệt là các hình khối và biểu tượng.
Cô ấy làm tôi sáng tạo qua bàn tay.
“Nghệ thuật và ham muốn hướng tới nó”
Vì loài người không thể tồn tại mãi mãi,
chúng ta sống với thôi thúc mơ tới sự vĩnh cửu.
Vì vậy chúng ta muốn bắt lấy cái đẹp hoàn mỹ.
ta lúc nào cũng muốn đẹp hơn.
Tôi tin rằng mọi nghệ thuật đều bắt đầu từ đó.
Các em hiểu không?
- OK, thế nhé. - Cám ơn.
- Nghỉ vui vẻ nhé. - Giáo sư lấy vợ đi.
- Thưa giáo sư? - Vâng?
Thầy ghi vào đây để kỷ niệm kết thúc học phần này được không ạ?
Được chứ.
- Ten em là gì? - Thầy không biết à?
Sao cơ?
- Là Mi-ran. Oh Mi-ran. - Rồi, Mi-ran.
Tôi viết gì đây?
Tôi muốn em.
Hả?
Viết là, "Tôi muốn em."
OK, rồi.
Em muốn làm mẫu cho thầy.
Thật nực cười.
Ông nói là cô ấy quyến rũ ông à?
Đúng vậy.
Sự quyến rũ không ai có thể từ chối.
Mi-ran tôi nghĩ không phải loại con gái đó.
Tôi quyết định chấp nhận sự quyến rũ đó.
Nếu em đã sẵn sàng, ta bắt đầu nhé?
Vâng.
Em không cần cởi áo đâu.
Em lên kia và ngồi xuống nhé?
Đợi đã.
Cố gắng ngồi vững.
Thả lỏng nào.
Giữ thế nhé.
Càng làm việc cùng nhau cô ấy càng bạo dạn.
Đó là nguyên nhân vì sao tình yêu giữa chúng tôi trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Cô ấy luôn làm tôi hứng mãi.
Chúng tôi làm tình liên tục.
Chúng tôi không muốn dừng lại,
Tôi có thể chết cũng cam lòng khi làm tình với cô ấy.
Nói láo.
Đừng có cắt ngang.
Thật vô lý!
Mỗi thời khắc với cô ấy như còn sống động trong tôi.
Làm ơn đi.
Vậy tại sao ông lại rời bỏ cô ấy?
Sao không lấy cô ấy?
Chúng tôi không chia tay.
Chúng tôi đã thề sẽ yêu nhau mãi mãi.
Chúng tôi thật sự mong tình yêu ấy là vĩnh cửu.
Khi yêu ai đó, anh có định cưới người đó không?
Chuyện này do ông dựng lên.
Mi-ran mà tôi biết không phải loại dễ dãi!
Với tôi, cô ấy tinh khiết và bí ẩn, như từ thần thoại bước ra.
Cô ấy là tạo vật như thoát ra từ bức họa.
Vì loài người không thể tồn tại mãi mãi,
chúng ta sống với thôi thúc mơ tới sự vĩnh cửu.
Vì vậy chúng ta muốn bắt lấy cái đẹp hoàn mỹ.
ta lúc nào cũng muốn đẹp hơn.
Tôi tin rằng mọi nghệ thuật đều bắt đầu từ đó.
Ta kết thúc ở đây.
Mọi người làm tốt lắm.
Này, xin lỗi!
- Xin lỗi! - Bạn gọi tôi à?
- Bạn đang học múa phải không? - Vâng, sao ạ?
Tôi từng thấy bạn múa.
Okay.
Tôi muốn vẽ bạn khi đang múa.
Sao bạn lại muốn vẽ tôi khi đang múa?
Vì bạn rất đặc biệt.
Đặc biệt à?
Hay thật. Chờ tôi tí nhé.
- Thưa giáo sư. - Vâng?
Thầy ghi vào đây để kỷ niệm kết thúc học phần này được không ạ?
Được chứ.
Tên em là gì? Mi-ran. Oh Mi-ran, phải không?
Vâng.
- Đây rồi. - Cám ơn.
"Tôi muốn em."
Ta nói chuyện được không? một phút thôi.
Tôi muốn hỏi xem em có muốn làm mẫu cho tôi không.
- Không khó đâu. - Giữ thế nhé?
Không lâu đâu.
Ông kéo cô ấy vào con đường nhơ nhớp.
Ông dí cô ấy vào góc tối bởi vài tiểu xảo.
Ông đã làm cô ấy hư hỏng với cái mà ông gọi 'nghệ thuật'.
Sao ông không viết thành tiểu thuyết đi? Hả?
Ông đã làm méo mó quá khứ
để tô vẽ cho tác phầm của ông.
Anh mới chính là kẻ bẻ cong quá khứ.
Không phải.
À, tôi biết anh rồi.
Anh yêu Mi-ran nhưng không thể có cô ấy.
Sự ghen tức với tôi và mong muốn có cô ấy
đã làm trí nhớ anh bị méo mó.
Ông muốn nói gì cũng được.
Nhưng ông không thể phủ nhận sự thật.
Là ông đã lừa dối cô ấy
để làm tác phẩm cho riêng ông.
Im đi!
Nếu ông yêu cô ấy nhiều như thế, sao ông bỏ cô ấy?
Tôi không có!
Vì cô ấy quá trẻ à?
Hay là ông hay ngủ lang chạ
với các sinh viên khác.
rồi bỗng thấy tội nghiệp cô ấy?
Giáo sư.
Em làm bài tốt không?
- Vâng. - Chào giáo sư
- Chờ chút. - Nhớ anh quá.
Ta đi ăn gì nhé?
Em chỉ sợ anh không nhận được thư.
- Em gởi khi nào? - Khoảng tuần trước.
Sao ông không nói gì?
Tôi nói đúng, phải không?
Tôi không phản đối anh.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Tuổi tác cũng thế.
Thời gian qua đi, chúng tôi chỉ tìm kiếm niềm vui thân xác.
Giáo sư,
anh sẽ lấy vợ chứ?
Cha và con gái. Trông thật hạnh phúc.
theo anh tại sao mọi người lấy nhau rồi sinh con đẻ cái?
Vì người đàn ông gặp phải một phụ nữ quá quyết đoán.
Khi một người đàn ông kết hôn,
là vì anh ta gặp phải người đàn bà dữ dội và phiền phức nhất thế giới.
Không thể nào,
mẹ anh là như vậy sao?
Còn ta chỉ cần sống thế này không được sao?
Ta đâu cần kết hôn.
Anh không muốn ta chon mình vào nấm mồ của tình yêu.
chỉ bởi vì truyền thống hay phong tục gì gì ấy.
À, Mi-ran, em chắc khó hiểu nổi.
Ham muốn của người phụ nữ phản ảnh trong các tác phẩm của anh,
Tôi yêu người đàn bà ấy.
Nhưng mặt khác, tôi không còn đam mê trong công việc nữa.
Nó cứ giảm dần.
Tôi càng ngày càng ham muốn cô ấy
và cô ấy cũng vậy.
Natali sao rồi?
Mười năm nữa, em sẽ so sánh với Natali.
Cô ấy hứa với tôi
sẽ trở lại sau 10 năm rồi ra đi.
Tôi cứ ray rứt mãi vì đã không giữ cô ấy lại.
Và, cuối cùng ông cũng bỏ cô ấy.
Và hôm nay ông mong cô ấy xuất hiện như một thiên thần ư?
Vậy thì, sao cô ấy không có ở đây?
Tình yêu của ông chỉ là ảo mộng.
Kẻ vô trách nhiệm như ông không thể cảm nhận thực tại.
Mi-ran đã quên ông rồi.
Tình yêu đã chết trước khi tới thời hạn 10 năm.
Đừng có diễn giải vì lợi ích riêng mình.
Anh.
Sao anh cứ ám ảnh cái tình yêu đơn phương của mình trong quá khứ ấy?
Tôi là hy vọng duy nhất
cho Mi-ran đang buồn khổ sau khi chia tay ông.
Tôi không hề biết thế ngay cả
khi cố ấy đến với tôi.
Anh nghĩ anh biết rõ cô ấy hơn tôi à?
Tôi biết chứ.
Vì cô ấy là vợ tôi.
Cái gì?
Vợ à!
Anh tìm em mãi.
Có chuyện gì thế?
Anh có yêu em không?
Có!
Thật chứ?
Min-woo.
Ngay cả khi em nghĩ về người khác anh cũng yêu em chứ?
Đúng thế.
Mãi mãi?
Mãi mãi!
Vậy mà cô ta hứa tình yêu vĩnh cửu.
Thật nực cười!
Khi tôi đang buồn khổ
thì cô ta ăn, ngủ và làm tình với anh.
Sao anh tới đây?
Tại sao?
Nếu anh không tới,
Tôi sẽ luôn nhớ cô ấy tới cuối đời.
Cô ta nhờ anh tới lấy Natali hả?
Cút đi.
Đưa Natali cho tôi.
Không.
- Không thể. - Cô ấy là vợ tôi.
Natali chỉ là một trong các cô gái cô gái dễ dãi tôi từng làm tình mà thôi.
Ông cảm thấy dễ thở hơn khi tả Natali với cái nhìn rẻ rúng và đáng hổ thẹn thế ư?
Đúng, tôi sẽ quăng cái cục sắt ấy cho bất cứ ai
Đủ rồi!
Nói với vợ anh,
quá khứ của tôi, tác phẩm của tôi, lời hứa của tôi, tôi rút lại hết và tôi rất hối hận đấy.
- Tôi không thể. - Đi mà nói với cô ta.
Đừng thiếu lời nào cả.
Natali là một con điếm rẻ tiền.
- Nghe rồi chứ? - Đủ rồi!
Tôi sẽ không nói gì cả.
Tại sao? Tại sao! Tại sao! Tại sao!
Bởi vì...
Mi-ran...
Mi-ran...
đã chết rồi.
Mi-ran, Oh Mi-ran!
Sao anh nói vậy được chứ?
Oh Mi-ran.
Không, đây là đứa con của em. Em sẽ nuôi nó.
Em sẽ chết vì nó đấy.
Em xin anh...
Không, anh không thể. Nếu không có em, anh chết mất.
Ta sẽ có đứa khác mà.
Ai chết đâu nào?
Không có đâu.
Mi-ran muốn có Ye-rim.
En sẽ không sao mà.
Nếu chúng tôi không có con bé, Mi-ran sẽ chết mất.
Cuối cùng, như Mi-ran muốn, chúng tôi ngưng điều trị.
Và có cô con gái, Ye-rim.
Em khỏe chứ?
Vâng.
Lại đây, Ye-rim.
Mi-ran bị ung thư buồng trứng.
Ye-rim.
Sau khi cô ấy sinh Ye-rim,
ung thư lan rộng khắp cơ thể cô ấy.
Nhưng tôi nghĩ Mi-ran không sợ hãi.
Em dậy rồi à?
Em khỏe mà.
Ôm em đi.
Bác sĩ bảo em làm tình được mà.
Anh xin lỗi. Em yêu.
Anh à.
Em yêu anh.
Cái gì?
Em nói em yêu anh.
Anh cũng yêu em.
Tôi đã không biết.
Natali
phải có ý nghĩa nhất đối với ông.
Tha thứ cho tôi? nhé.
Làm ơn tha thứ cho tôi.
Mi-ran
đã rất cố gắng.
Cô ấy chờ ông tới phút chót.
Chỉ trước khi cô ấy ra đi tôi mới tình cờ phát hiện ra.
Tại sao, sao anh làm điều này? Tại sao!
Cô ấy nhớ ông. Cho tới phút cuối cùng.
Đây là lá thư cô ấy gửi ông.
Ta phải gặp nhau.
Em nghĩ em không giữ lời hứa được nữa rồi.
Nếu có thể gặp anh dù chỉ một lần.
Em muốn nói với anh....
Anh có biết cô ấy muốn nói gì với tôi không?
Không, tôi cũng muốn biết. Vì vậy tôi tới gặp ông.
Anh nói anh có một đứa con gái.
Lúc nào đó anh dẫn nó tói nhé?
Nhớ anh quá.
Cô ấy muốn nói gì không quan trọng.
Lúc nào anh cũng yêu em Mi-ran.
Cả khi điều ấy khó khăn nhường nào,
anh cũng đến bên em.
Hy vọng hộp thư này sẽ đưa anh đến được bên em, Mi-ran à.
Sync by FlowerCity - vnbits.org Sửa chính tả: *** Quan